Kết nối bạn đọc
Ba Rằm Trăng Trong
Nữ Trương • 18-07-2025 • Lượt xem: 117

Giữa làng quê thanh bình bên dòng sông, nơi những mùa trăng trôi qua nhẹ như câu hát bà nội thường ngâm, cậu bé mười tuổi tên Nam đang lớn lên cùng những trò chơi tuổi thơ và những ước mơ bay cao như cánh diều. Từ buổi chiều mùa xuân lộng gió cho đến những đêm hè trăng sáng vằng vặc, Nam và cô bạn nhỏ Lan đã cùng nhau viết nên bản giao hưởng tuổi thơ -ngọt ngào, trong trẻo và không thiếu những lần té ngã, những tiếng cười vang giữa cánh đồng.
“Ba rằm trăng trong” không chỉ là dấu mốc của mùa mà còn là khoảnh khắc của ký ức - khi tuổi thơ rực rỡ nhất dưới ánh trăng làng quê.
Ở cái làng nhỏ ven sông, nơi những cánh đồng lúa trải dài bất tận, xanh mướt như một tấm thảm khổng lồ, và những hàng tre cứ đung đưa mỗi khi gió chiều lùa qua, thằng Nam sống cùng bà nội trong một căn nhà mái lá đơn sơ. Nam mới mười tuổi, cái tuổi còn thích chạy nhảy khắp đồng, nhưng nó đã học được cách đếm thời gian qua những câu thơ bà nội hay ngâm nga mỗi buổi hoàng hôn buông xuống. Những câu thơ ấy, lạ kỳ thay, cứ như gió - thoảng qua tai mà lại đọng mãi trong lòng.
Hôm ấy là một ngày giữa tháng Ba âm lịch. Trời trong veo, không một gợn mây, nắng vàng rực rỡ trải dài trên con đường đất đỏ dẫn ra bờ sông. Nam ngồi trên bãi cỏ xanh mướt, tay cầm một cọng cỏ may, mắt mơ màng nhìn về phía mặt trời đang từ từ lặn. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời, đẹp như một bức tranh mà Nam nghĩ chắc chỉ có ở làng mình mới có. Nó chợt nhớ mấy câu thơ bà nội từng đọc của nhà thơ Nguyễn Bính, giọng bà trầm trầm, như kể chuyện từ một thời xa lắm:
"Kể mùa đã hết mùa xuân
Kể năm đã hết một phần tư năm
Kể ngày, ngày đã gần trăm
Kể rằm, rằm đã ba rằm trăng trong."
Nam lẩm nhẩm, miệng mỉm cười. Bên cạnh nó, nhỏ Lan - cô bạn hàng xóm nhỏ hơn một tuổi - đang ngồi gặm chiếc bánh bò mẹ mới mua ở chợ về. Đôi mắt Lan long lanh, vừa ăn vừa nhìn Nam, như thể chờ nó kể thêm chuyện gì thú vị.
Nam quay sang, giọng hào hứng: bà nội tao bảo "ba rằm trăng trong" là mùa xuân hết rồi, sắp sang hè. Mùa hè thích lắm, được nghỉ học, tha hồ chạy đồng, thả diều, bắt dế. Mày nhớ năm ngoái không, con diều tao mắc trên cây bàng, tao trèo lên gỡ, rớt cái bịch xuống đất, đau muốn chết!
Ảnh minh họa: Internet
Lan nghe xong, cười khúc khích, cái miệng còn dính vụn bánh:
- Nhớ chứ! Mày lúc đó mặt mày méo xệch, mà vẫn cố gỡ con diều xuống. Nhưng mà vui, phải không? Năm nay mày định thả diều cao hơn thằng Kiên hả? Nó cứ khoe con diều của nó bay cao nhất làng.
Nam gật đầu, mắt sáng rực:
- Chắc chắn! Tao không để thua nó đâu. Tao với bà nội đang làm con diều mới, hình con cá, đỏ chói, đuôi dài thượt, bay lên là oai nhất làng!
Lan gật gù, ra vẻ nghiêm túc:
- Vậy tao giúp mày, nhưng mày phải cho tao ăn bánh khoai của bà nội mày. Mẹ tao bảo mùa hè bận làm đồng, ít đi chợ lắm, không có bánh cho tao đâu.
Nam cười lớn, vỗ ngực:
- Chuyện nhỏ! Bà nội tao làm bánh khoai ngon nhất làng, mày ăn một lần là nhớ hoài. Tao xin bà làm cho mày cả rổ!
Hai đứa ngồi bên bờ sông, nhìn mặt trời lặn dần, ánh hoàng hôn phủ lên mặt nước lấp lánh như dát vàng. Xa xa, tiếng chim chiền chiện gọi nhau về tổ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Nam thấy lòng mình nhẹ nhàng, như thể thời gian đang chậm lại, từng khoảnh khắc cứ trôi qua mà chẳng chút vội vã. Tuổi thơ, hóa ra, là những buổi chiều như thế này, giản dị mà đầy ắp niềm vui.
Mùa hè cuối cùng cũng đến, mang theo cái nắng chói chang và những cơn gió nóng hừng hực thổi qua làng. Nam và Lan chẳng bỏ lỡ một ngày nào. Sáng sớm, khi mặt trời mới nhú lên, hai đứa đã xách theo con diều mới – thành quả của Nam và bà nội sau mấy đêm tỉ mỉ dán giấy, buộc dây. Con diều hình con cá, đỏ rực như ngọn lửa, đuôi dài bay phấp phới, nhìn là muốn chạy ngay ra đồng thả.
Ra đến cánh đồng, gió lồng lộng thổi, Nam cầm dây diều, chạy một mạch, chân lấm lem bùn đất. Con diều từ từ bay lên, lượn vài vòng rồi vút cao, đỏ rực trên nền trời xanh thẳm. Lan đứng bên cạnh, nhảy cẫng lên, vỗ tay reo hò: "Bay cao rồi, Nam! Đẹp lắm! Thằng Kiên mà thấy chắc tức xì khói!".
Ảnh minh họa: Internet
Nam cười to, mồ hôi lấm tấm trên trán:
- Hôm qua tao thấy con diều của nó, bay chưa tới nửa cây tre là rớt. Con diều này phải bay cao hơn cây tre lớn nhất làng, tao mới chịu!
Nhưng đúng lúc ấy, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua. Con diều lảo đảo, dây đứt cái “xoẹt”. Nam và Lan đứng ngây ra, nhìn con diều bay xa, mắc vào một bụi tre cuối đồng. Nam thở dài, đôi mắt thoáng buồn. Nhưng Lan, nhanh như sóc, đã kéo tay Nam:
- Đi lấy lại đi! Tao với mày cùng lấy, không để mất con diều đẹp thế đâu!
Hai đứa chạy băng qua cánh đồng, chân trần dẫm lên đất mát lạnh, vừa chạy vừa cười vang. Đến bụi tre, Nam trèo lên, cẩn thận gỡ con diều xuống, nhưng không may bị gai tre đâm trúng tay, rớm máu. Lan lo lắng, lấy vạt áo lau tay cho Nam, giọng trách yêu:
- Mày hậu đậu thiệt! Đau không? Lần sau cẩn thận chút đi!
Nam cười, xua tay:
- Đau chút xíu, không sao. Có con diều lại là được. Mày thấy không, con diều này bay cao thế nào, tao với mày làm mà!
Lan gật đầu, mắt sáng long lanh:
- Ừ, tao với mày là đội thả diều số một làng này!
Đêm ấy, ánh trăng rằm sáng vằng vặc, soi rõ con đường làng quanh co. Nam nằm trên chiếc chõng tre trước sân, nghe bà nội kể chuyện xưa. Giọng bà trầm ấm, như dòng sông quê chảy mãi trong ký ức:
- Nam à, đời người cũng như mùa, xuân qua thì hạ đến, trăng tròn rồi lại khuyết. Con còn nhỏ, nhưng phải biết trân quý những ngày vui. Sau này lớn lên, nhớ lại, lòng sẽ thấy ấm áp.
Ảnh minh họa: Internet
Nam gật đầu, mắt vẫn dán lên ánh trăng. Nó nghĩ, chắc sau này dù có đi đâu, nó cũng không bao giờ quên những ngày tháng này – những ngày có bà nội, có Lan, có cánh đồng lúa mênh mông, có con diều bay cao và ánh trăng rằm sáng trong như ngọc.
Hôm sau, Nam và Lan lại ra đồng. Lần này, ngoài thả diều, hai đứa còn bắt châu chấu, hái hoa dại, rồi ngồi bên bờ sông kể nhau nghe những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối. Nam chợt hỏi:
- Lan, lớn lên mày muốn làm gì?
Lan nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc, rồi cười:
- Tao muốn làm cô giáo, dạy mấy đứa nhỏ trong làng, giống cô Hoa dạy mình. Còn mày?
Nam chỉ tay lên trời, giọng đầy mơ mộng:
- Tao muốn làm người làm diều, để cả thế giới biết diều của tao bay cao nhất!
Lan cười khúc khích:
- Mơ mộng ghê! Nhưng tao tin mày làm được. Mày là Nam mà, Nam thì phải làm được!
Tiếng cười của hai đứa vang vọng trên cánh đồng, hòa cùng tiếng gió mùa hè mát rượi. Ba rằm trăng đã trôi qua, nhưng tuổi thơ của Nam vẫn còn dài, như cánh đồng quê mãi mãi xanh tươi trong ký ức. Và trong lòng Nam, những ngày này, những khoảnh khắc này, sẽ mãi là ánh trăng rằm sáng nhất - không bao giờ khuyết.