Kết nối bạn đọc
Chiêm nghiệm bài học ý nghĩa từ cây cối
HaoKhanh • 29-06-2025 • Lượt xem: 718

Trong ký ức tuổi thơ của tôi, chẳng biết từ bao giờ, ở góc vườn nhà đã trồng một cây xoài cát, hoa vàng nở rộ, trái to chín mọng treo lủng lẳng trông thích lắm.
Hình ảnh minh họa (Internet)
Mỗi khi nhắc đến cây xoài cát ấy, mẹ tôi lại rưng rưng nước mắt nhớ về người cha đã mất. Mẹ thường xoa đầu tôi rồi thì thầm: “Cây xoài này là ông ngoại trồng từ hồi con còn nhỏ xíu. Ông quý lắm, lúc nào cũng chăm chút từng tí một.” Giờ ông mất, mẹ lại thay ông tiếp tục chăm sóc nó. Dưới bàn tay khéo léo của mẹ, mỗi lần tôi về đều thấy cây nở hoa đẹp lắm – vàng rực như những ngọn nến khổng lồ thắp sáng cả một góc trời. Thân cây mảnh khảnh nhưng dẻo dai, khỏe khoắn. Tán cây xòe rộng, tỏa bóng mát rượi che phủ cả khu vườn.
Tuổi thơ tôi lớn dần lên cùng cây xoài cát. Nó đồng hành với tôi như một người bạn thân thiết. Mỗi buổi đi học về, lũ trẻ chúng tôi lại xúm xít dưới gốc cây chơi bịt mắt bắt dê, ô ăn quan, kéo cưa lừa xẻ... Những tiếng cười giòn tan, tiếng hò reo vang vọng khắp không gian – là những ký ức ngọt ngào tôi không bao giờ quên.
Miền Bắc quê tôi, hằng năm vào rằm tháng Bảy, tháng Tám lại phải hứng chịu những cơn bão lớn nhỏ. Tôi nhớ có một năm, mưa bão về. Người người, nhà nhà tất bật chống bão: người gia cố nhà cửa, người lo bảo vệ chuồng gà, chuồng lợn, người tích trữ đồ ăn, nước uống. Còn mẹ tôi thì bận rộn cắt tỉa cành cây, chằng chống từng gốc cây trong vườn. Trái ngược với người lớn, lũ trẻ chúng tôi lại háo hức mỗi khi nghe bão đến – vì sau bão sẽ được lội nước bắt cá, tha hồ nô đùa mà chẳng phải lo âu điều gì.
Tôi vẫn nhớ rõ đêm hôm ấy. Gió giật từng hồi, mưa tuôn như trút, sấm chớp vang trời. Lũ trẻ chúng tôi co ro trong chăn, sợ hãi. Trong tiếng mưa rền rĩ, tôi nghe tiếng mẹ thở dài thổn thức, đi lại trong phòng suốt đêm không ngủ. Lâu lâu, mẹ lại đứng lặng trước cửa sổ, ánh mắt dõi về phía góc vườn nhỏ bên hiên nhà.
Sáng hôm sau, mưa bão tan, trời lại quang. Tôi dậy sớm phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa, vườn tược. Lúc ấy, tôi mới để ý cây xoài góc vườn. Thân cây nghiêng ngả, nhiều cành gãy dập nát, lá rụng đầy đất. Tôi tưởng nó đã chết. Nhưng bố mẹ tôi vẫn kiên nhẫn dựng lại thân cây, vun đất, ngày ngày tưới nước, chăm chút từng chút một.
Bẵng đi một thời gian, như có phép màu, cây sống lại. Những chồi non xanh biếc nhú lên, lá mới mơn mởn đung đưa trong gió. Thấy tôi tròn mắt ngạc nhiên, mẹ chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng bảo: “Cuộc đời con người cũng như cái cây vậy. Có trải qua bao bão táp mưa sa thì mới có ngày đơm hoa kết trái.”
Hình ảnh minh họa (Internet)
Sau này khi lớn lên, tôi càng thấm thía khi ngẫm về câu nói của mẹ hôm ấy. Thì ra, cái cây cũng đang dạy chúng ta những bài học giá trị về cuộc đời.
Mỗi cái cây đều mang trong mình một câu chuyện đầy sức sống và ý nghĩa. Từ khi chỉ là những hạt giống được ươm trồng trong đất, cây hứng những tia nắng ấm áp, những giọt sương mai tinh khiết rồi nảy mầm. Hành trình của nó trải qua bao sự khắc nghiệt của thời tiết, những buổi nắng chói chang oi ả, những ngày mưa dầm dề ngập nước, những cơn cuồng phong dữ dội hay sự đào thải của tự nhiên nhưng vẫn vững vàng và kiêu hãnh lớn lên. Đó là cả một quá trình không ngừng kiên cường và mạnh mẽ vượt qua.
Cũng giống như cuộc đời của mỗi con người. Không phải lúc nào chúng ta cũng gặp những điều thuận lợi, có vui vẻ hạnh phúc thì cũng có bất hạnh khổ đau, có thành công nhưng song hành với đó cũng có những thất bại, có được thì cũng có mất. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải mạnh mẽ và cố gắng vượt qua khó khăn thử thách thì mới ngày một trưởng thành hơn.
Một cái cây nhỏ bé, bình dị thôi nhưng lại như một người thầy dạy cho tôi bài học ý nghĩa, sâu sắc. Để sau này trên những hành trình phía trước, mỗi khi bị vấp ngã, tôi thường nhắn nhủ mình cần học cách đứng lên từ những thất bại, cố gắng, kiên trì nỗ lực thì sẽ có một ngày đạt được thành công, được tận hưởng hoa thơm quả ngọt.
Hình ảnh minh họa (Internet)
Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi quá, tôi thường trở về nhà. Tôi thích nằm dài dưới gốc cây xoài mà ông ngoại trồng năm ấy, dõi theo từng ánh nắng tinh nghịch nhảy nhót xuyên qua kẽ lá, nghe tiếng gió thổi reo vui như đang thầm thì, thủ thỉ điều gì đó, chạm tay vào thân cây xoài cát để cảm nhận sự xù xì, gồ ghề nhưng đầy vững chãi của nó. Hít sâu luồng không khí trong lành mát lạnh, hương thơm thoang thoảng đâu đây, tôi cảm nhận được tâm trạng thoải mái hơn, vui vẻ hơn. Mọi lo toan, muộn phiền của cuộc sống dường như đều tan biến trong giây phút ấy. Hơn bao giờ hết, khi giao hòa với thiên nhiên lại mang cho tôi sự mềm mại, nhẹ nhàng và bình yên đến vậy.
Tôi vẫn thường hay ngẫm nghĩ, trong cuộc sống đầy tất bật và lo toan này, chúng ta thường bị cuốn theo những guồng quay vội vã mà quên đi vẻ đẹp của những cảnh quan thiên nhiên gần gũi với mình. Đã bao lâu rồi bạn chưa ngắm ánh hoàng hôn trên biển, nghe tiếng chim hót líu lo trong vườn nhà, nhìn từng chiếc lá ùa vàng lặng lẽ rơi bên thềm?
Bạn ơi! Cuộc sống vốn không chỉ là "chạy đua" và "chinh phục" mà đôi khi còn là khoảnh khắc tận hưởng và trân trọng những gì bình dị mà hạnh phúc quanh ta.